Qua phà chạnh nhớ Tố Như
Xưa kia ứa lệ trong thơ khóc Kiều
Nghĩa tình sóng gió thương yêu
" Tấm lòng nhi nữ cũng xiêu anh hùng "*
Khốn thay chế độ bất công
Bỗng dưng gieo vạ, xót lòng tình hoa
Đem thân mình bán chuộc cha
Tơ duyên chắp...cậy em là người thay
Vò tơ tình nghĩa vơi đầy
Hỡi ơi ! Hoa giữa dòng đời đục trong
Lênh đênh ngọn sóng cánh hồng
Lầu xanh bướm chán ong chường tàn hoa
" Đau đớn thay phận đàn bà "*
Tiếng đàn Kiều lệ xót xa tình đời
Thơ như đau đớn rụng rời
Nghìn thu non nước nhớ hoài Tố Như
Nước non nay sạch bóng thù
Hết loài Ưng Khuyển, Tú Bà, Sở Khanh
Bạc Bà, Bạc Hạnh, Giám Sinh...
Những loài gian ác, ruồi xanh hại người
Đời vui cờ đỏ rợp trời
Thấy chăng nắng mới hỡi người đời xưa ?
Hôm nay đâu phải bao giờ
Bài ca hy vọng so tơ dồng cùng
" Thân tàn gạn đục khơi trong "*
Biết bao hoa héo lại hồng thắm tươi
Mùa xuân đến với mọi người
Nước non xanh biếc, biển trời bao la .
Xưa "...là vui gượng kẻo mà "*
Ước mơ nhiều lắm để mà...mơ thôi !
Bất công nay đập tan rồi
Qua phà Bến Thủy nên lời nước non
Tiếng thơ nay với tiếng đàn
Ca đời sống mới vang ngân nhớ Người
Con phà đã cập bến rồi
Xe còn đi tiếp đường đời càng vui .
Ghi chú : (*) Trích Truyện Kiều Nguyễn Du .