Trải qua một cuộc biển dâu
Tuyết sương nhuốm nửa mái đầu hoa râm
Đã đầy vào kiếp phong trần
Lại mang lấy tiếng dữ gần lành xa .
Trăm năm trong cõi người ta
Ghen tuông thì cũng người ta thường tình
Nhớ lời nguyện ước ba sinh
Bụi nào cho đục được mình ấy vay ?
Tình duyên ấy, hợp tan này
Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào
Người lên ngựa, kẻ chia bào
Mặt mơ tưởng mặt, lòng ngao ngán lòng .
Từ phen đá biết tuổi vàng
Sót thân chìm nổi đau lòng hợp tan
Tuồng vô nghĩa, ở bất nhân
Tin sương đồn đại xa gần xôn xao
Rõ ràng của dẫn tay chao
Công danh ai dễ lối nào cho qua
Trông người lại ngẫm đến ta
Chữ " Tâm " kia mới bằng ba chữ " Tài ".
Ngoảnh đi chợt nói chợt cười
Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa ?
Thấp cơ thua trí đàn bà
Trông vào đau ruột, nói ra nghẹn lời
Vầng trăng vằng vặc giữa trời
Thấy trăng mà thẹn những lời non sông .
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
Nỗi nàng canh cánh bên lòng biếng khuây .
Ghi chú : (*) Các câu thơ trích trong Kiều của Nguyễn Du .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét